Bên cạnh những cái
"được" dễ thấy của người Việt trẻ như kiến thức rộng, tiếp thu nhanh
các tiến bộ khoa học kỹ thuật, tư duy nhạy bén... thì cũng có những điều trái
khoáy: các bạn "thiếu văn hóa" một cách trầm trọng trong ứng xử.
Chúng ta vẫn thường nghe "Thanh niên là rường cột của nước nhà", là
"hy vọng của quốc gia" và nhiều nữa. Vậy thì Việt Nam ta rồi sẽ về
đâu, với một thế hệ trẻ thừa-kiến-thức nhưng lại thiếu-văn-hóa như thế nhỉ?
Nhấc điện thoại lên,
tiếng quát bên kia đầu dây: "Mày đang ở đâu đó con... ngựa kia?" làm
tôi hốt hoảng dù vẫn biết đó là cô bạn thân của mình. Bạn trẻ vào quán cà phê
vô tư cho cả... 4 chân lên ghế cũng không còn là chuyện lạ và họ vẫn mặc nhiên
xem đó là chuyện bình thường, vì nào có ai dám nói gì họ đâu. Khách hàng là
Thượng Đế kia mà! Một tiếng rít rợn cả người của cái thắng xe ngay trước câu
gắt: "Đui sao, ông già?". Nhìn người đàn ông lắc đầu, vội vã bước đi,
tôi chợt chạnh lòng sao các bạn trẻ lại có thể hành xử với người đáng tuổi cha
chú mình như thế được nhỉ? Chẳng lẽ ở nhà các bạn cũng... chửi rủa phụ huynh
mình như thế?
Chuyện các bạn trẻ chửi
thề, nói tục có vẻ như không còn thuốc chữa bởi những ngôn từ ấy đã trở thành
một thói quen mất rồi. Và, có lẽ là để chứng tỏ sự... sang trọng, sành điệu,
đẳng cấp của mình, các bạn đã chửi thề bằng cả tiếng ngoại quốc nữa kia. Chuyện
có thật trong một quầy bida, sau khi cô gái tóc nhuộm vàng hoe đánh hụt một cơ,
cô giậm chân: "Oh, shit!". Chàng trai đi cùng cô, cũng đánh hụt một
cơ, cũng vung cây cơ, buông tiếng "Damn it!". Chắc các bạn nghĩ rằng
phải vậy mới là người văn minh mà lại không hiểu rằng đó là một sự phỉ báng
tiếng Việt - ngôn ngữ là niềm tự hào của dân tộc. Các bạn đâu biết khi buông
lời như thế, các bạn đang phỉ nhổ vào chính bản thân mình.
Cứ thế, những minh chứng
cho lối ứng xử thiếu văn hóa của người Việt trẻ vẫn đầy dẫy, mà nếu tôi liệt kê
chắc cũng được vài trăm hay vài nghìn trang giấy. Điều đó thể hiện gì? Cả một
thế hệ trẻ Việt Nam là những người thiếu văn hóa. Vâng, bạn có thể
cho là tôi quá lời. Nhưng hãy cứ thử nhìn ra kia mà xem. Trên những chatroom,
forum trực tuyến vẫn nhan nhản những lời lẽ cục súc, miệt thị lẫn nhau. Đến cả
những em bé đang theo bậc tiểu học vẫn sử dụng tiếng chửi thề làm tiếng đệm đầu
môi. Nếu hỏi chúng từ đâu mà biết những từ ngữ như thế, chúng sẽ trả lời cho ta
rằng chúng học được từ cha mẹ, anh chị... Từng ngày từng giờ, chúng ta đang làm
nhơ nhuốc tâm hồn của trẻ thơ mà không hề cảm thấy đó là tội ác. Thậm chí khi
dạy cho các em bé tập nói ta lại càng khuyến khích trẻ chửi thề qua những câu
như: "Chửi nó đi con!"
Mang nỗi lòng ấy trò
chuyện với vài bạn trẻ, tôi lại thêm bẽ bàng khi các bạn nhìn tôi như nhìn một
sinh vật lạ từ hành tinh nào đấy. Và câu trả lời tôi nhận được là: "Chuyện
bình thường thế mà cũng lôi ra nói. Điên à?" Vâng, tôi điên nên mới trăn
trở về một thế hệ trẻ - tương lai của nước nhà. Tôi điên nên mới nói về những
cái mà các bạn mặc nhiên thừa nhận như là chuyện thường ngày và chẳng có gì
sai. Tôi điên?
Chuyện văn hóa không chỉ
dừng lại đó khi ta nhìn thấy cảnh chen lấn trước quầy vé tàu, xe, chuyện những
chàng trai vô tư "ôm cây đợi thỏ" sau những cuộc nhậu triền miên,
chuyện nẹt pô xe trước cổng bệnh viện, chuyện bấm kèn tin tin vào giữa đêm
khuya khi ta trở về nhà... Những chuyện tưởng chừng như rất nhỏ ấy lại thể hiện
một tầm nhận thức thiển cận, một chuẩn văn hóa thấp kém khiến bạn bè các nước
miệt khinh ta. Không miệt khinh sao được khi mà rõ ràng là vẫn còn đấy các cô
gái trẻ, đầy nhan sắc từng ngày ngồi trên net để "câu" ngoại kiều, cố
sống cố chết moi cho được những đồng đô xanh đỏ...
Văn hóa ứng xử của giới trẻ: còn biết nói gì
ngoài hai chữ "Hỡi ôi...!